Vợ khuyên tôi nên kiếm người phụ nữ khác để thỏa mãn

1:58 AM |

Khi biết tôi ngoại tình với người phụ nữ khác, vợ tôi không những không ghen tuông mà còn tán thành…

Vo khuyen khich toi tim nguoi phu nu khac de thoa man
Ảnh minh họa
Tôi không phải người đàn ông quá thành đạt kiếm ra nhiều tiền để lo cho vợ con được một cuộc sống đủ đầy, nhưng thu nhập của tôi cũng nuôi được vợ con, tôi cũng vẫn tham gia vào làm việc nhà và chăm sóc con cái cùng với vợ. Cuộc sống tình dục sau hôn nhân của vợ chồng tôi cũng rất bình thường, cho đến khi bé thứ 2 nhà tôi được hơn 2 tuổi, vợ tôi không còn ham muốn tình dục nữa.
Cô ấy sợ gần gũi chồng và luôn tìm mọi cách để tôi từ bỏ ý định ân ái với cô ấy, tôi cũng không biết lý do tại sao, vì cơ thể vợ tôi rất bình thường, cô ấy ăn ngủ tốt và chưa bao giờ tôi để cho cô ấy phải suy nghĩ gì về chuyện gia đình, tình cảm. Đi làm về, tôi cũng thường xuyên cùng vợ làm việc nhà chứ chưa bao giờ đẩy hết mọi việc cho cô ấy.
Tôi hỏi cô ấy lý do tại sao lại không muốn gần gũi tôi thì cô ấy nói cô ấy không thích và không có hứng thú để gần gũi với tôi. Tôi tìm mua một số loại thuốc tăng khả năng tình dục cho phụ nữ cho cô ấy uống, nhưng không mang lại hiệu quả. Vì thế cô ấy không tiếp tục uống, bảo đi khám bác sĩ thì vợ tôi nói ngại và không đi khám.
3 năm rồi, mặc dù rất yêu vợ nhưng mỗi lần đụng vào người là cô ấy luôn từ chối, số lần chúng tôi gần gũi với nhau chưa đủ bằng số ngón của 2 bàn tay. Quá thất vọng về cuộc sống tình dục của hai vợ chồng, tôi đã ngoại tình với một người phụ nữ khác để thỏa mãn nhu cầu đàn ông.
Biết như vậy là không phải, nhưng tôi cũng không thể chịu đựng được sự hờ hững, vô tâm của vợ, tôi cố tình để cho vợ tôi biết chuyện, biết đâu cô ấy sẽ thay đổi, nhưng vợ tôi lại tán thành, cô ấy nói tôi nên như thế và cô ấy chấp nhận vì đó là lỗi của cô ấy. Càng như vậy, tôi càng cảm thấy mình là một người đàn ông thực sự bất hạnh trong hôn nhân. Có phải vợ không còn yêu thương và không có cảm xúc gì với tôi, hay vì một lý do nào khác mà cô ấy không gần gũi với tôi.
Xem thêm…

Bạn nên tránh mắc phải những lỗi sau đây

7:52 AM |
Đừng nằm cả người lên người đối phương
6 chữ “đừng” khi làm “chuyện ấy”!
Dù bạn ở chủ thể là nam nay nữ thì cũng không nên nằm trên cơ thể đối tác quá lâu, việc đó sẽ gây chèn ép lồng ngực, sức nặng của bạn sẽ khiến đối phương khó thở, gây mất hứng cho cuộc ân ái.
Hãy dùng tay chống cơ thể mình lên hoặc một phần cơ thể bạn lên người đối tác nếu yêu theo phương thức truyền thống. Mạnh dạn thử sức với những tư thế sáng tạo nhưng an toàn để thăng hoa cho cuộc yêu và không làm ảnh hưởng đến sức khỏe của bạn tình.
Đừng giả vờ lên đỉnh
Nếu bạn thực sự không có cảm giác lên đỉnh thì chớ dại mà thở hổn hển hay rên la thể hiện như bạn đang đạt khoái cảm. Một đối tác có kinh nghiệm sẽ nhanh chóng nhận ra bạn đang đóng kịch và bạn sẽ làm tổn thương họ, cũng như tổn thương chính bạn vì sự giả tạo đó.
Lời khuyên là bạn nên trao đổi với bạn tình, dẫn dắt đối tác đến những điểm nhạy cảm trên cơ thể bạn để bạn có thể lên đỉnh trong một cuộc yêu thăng hoa thật sự.
6 chữ “đừng” khi làm “chuyện ấy”!
 Đừng quá tập trung vào khu “trung tâm”
“Cô bé” “cậu bé” luôn là điểm nhạy cảm nhất, là nơi bùng nổ tất cả những cảm giác, kích thích. Thế nhưng việc bạn tập trung vào khu vực trung tâm mà bỏ quên những khu vực nhạy cảm khác như vùng da cưới cánh tay, sau gáy, ngực, eo, đùi non, gan bàn chân…sẽ là một sự thiếu sót lớn để cuộc ân ái trở nên hoàn hảo.
Đừng thử những tư thế mà đối tác không hưởng ứng
Nhiều khi để đổi mới trong chuyện ấy, nhiều người hay có xu hướng xem phim đen để học hỏi kinh nghiệm và tập thử theo những tư thế nguy hiểm, hoặc sử dụng đồ chơi tình dục mà bạn tình không hưởng ứng.
Ở trong phim, các diễn viên phim cấp ba luôn phải sử dụng thuốc kích dục, ăn gian góc quay và không ngại những tư thế nguy hiểm và diễn như đang lên đỉnh. Nhưng thực tế rất ít những trường hợp thử yêu ở những tư thế như trồng chuối hay uốn dẻo mà lại có thể đạt cực khoái.
Chuyện sử dụng đồ chơi tình dục sẽ không gây phản cảm nếu được sự đồng ý của đối tác.
Đừng im lặng
6 chữ “đừng” khi làm “chuyện ấy”!
Không có gì chán nản và tẻ nhạt hơn một cuộc yêu diễn ra trong im lặng. Không có tiềng thở gấp,  rên rỉ, những lời yêu thương nhau…hãy mạnh dạn bỏ qua sự ngại ngùng không cần thiết đó để tận hưởng thực sự cảm giác khi ân ái, đừng kìm chế cảm xúc của mình lại, hãy thả lỏng và thuận theo cảm xúc tự nhiên, bạn sẽ có một cuộc yêu thật khó quên!
Đừng "manh động"
Việc bạn không thể kìm chế được cảm xúc trước đối tác cũng là một việc không nên. Điều đó sẽ khiến bạn nôn nóng và mau chóng bại trận khi vừa chiến đấu. Chưa đi chợ đã hết tiền chưa bao giờ là một phần thường cho đàn ông. Vì thế, hãy luyện cho mình một sự kìm chế trong tư tưởng để "chuyện ấy" có thể kéo dài hơn...
Lưu ý: Dưới hai phút là một câu chuyện nhạt nhẽo, từ hai phút trở lên đến 5 phút khi giao ban là trạng thái tạm chấp nhận, từ 5 phút trở lên đên 30 phút cho một cuộc yêu là phù hợp với thể trạng sức khỏe và cả cảm xúc của hai người.
Thư Lê
Xem thêm…

Có chồng quá “sung” đâu phải chị em nào cũng… mãn nguyện

9:09 PM |

Có chồng quá “sung” đâu phải chị em nào cũng… mãn nguyện. Làm sao để vợ chồng hòa hợp, vừa sức nhau mà không ai bị thiệt, không ai bị tổn thương?

Chị Yến Thi, 29 tuổi, vừa sinh con đầu lòng non 2 tháng. Mẹ chị lên nuôi đẻ, dặn đi dặn lại con rể: “Con kiêng cữ cho vợ thêm ít thời gian, nó chưa lấy lại sức đâu”. Chồng chị vâng dạ ríu rít. Thế nhưng, vốn có nhu cầu mạnh, đêm đêm đợi con ngủ say anh lại… “quần” vợ không kịp thở!
Sung nhưng không sướng
Tuy không phải là người ốm yếu, nhưng đâu phải lúc nào chị Yến Thi cũng sẵn sàng cho “chuyện ấy”. Nhiều lúc chị thấy mình như kiệt sức, nhưng chồng chị thì vẫn “phây phây”.
Chị Thủy, 32 tuổi, cũng mệt không kém chỉ vì chồng “sung” quá. Gần như đêm nào chị cũng bị chồng dựng dậy đòi “chinh chiến”, không thì ít nhất một tuần cũng 4, 5 lần. Nhiều hôm, lo chăm con đến khuya, chị Thủy mệt muốn thiếp đi nhưng nào có được yên, chồng chị lại khều: “Em ơi, con ngủ rồi đấy, mình làm nhé!”. Biết không thể từ chối chồng nên chị đành mắt nhắm mắt mở “tiếp chiêu”. Đôi khi mệt quá, ứa cả nước mắt nhưng tránh để chồng thấy kẻo rồi lại giận hờn, nghi ngờ!”, chị Thủy nói.
Giải pháp hòa hợp
Theo các chuyên gia, thật ra, chuyện “ông khỏe hơn bà” được xem là dễ tháo gỡ hơn ngược lại. Nhưng tháo gỡ làm sao cho thấu tình đạt lý mới quan trọng.
Với người vợ
- Cẩn chủ động tìm cách vượt qua, không nên chỉ chờ đợi chồng thay đổi. Để hòa hợp hơn với chồng, người vợ cần tránh áp lực, làm việc quá sức, biết chăm sóc bản thân, luyện tập và dinh dưỡng đầy đủ, nghĩ nhiều hơn đến chuyện chăn gối… sẽ giúp rút ngắn khoảng cách về độ “chênh” chăn gối với chồng.
Chồng quá “sung”, phải làm sao đây?
- Nếu vợ bị mãn kinh sớm trong khi chồng vẫn còn nhu cầu cao thì liệu pháp thay thế hormone cùng những kỹ thuật hỗ trợ đi kèm có thể sẽ hữu ích, tất nhiên nên đi khám bác sĩ. Ngoài ra, các bà cũng nên mạnh dạn chia sẻ với chồng về nhu cầu, sức khỏe… của mình để chồng hiểu và có những điều tiết phù hợp.
- Tránh vô tình tiếp thêm “động lực” cho chồng bằng những động tác, cử chỉ, lời nói, phục trang nóng hổi trong những hôm không muốn “lâm trận”.
Với người chồng
- “Chuyện ấy” trong hôn nhân không phải một chiều mà hòa hợp mới thành công. Vì vậy các ông cần biết kiểm soát mình tốt hơn, hướng chú ý, suy nghĩ vào những hoạt động lành mạnh như tập luyện, nghe nhạc. Tránh buộc vợ “nai lưng trả bài” chỉ vì mình đang… mất ngủ, stress nên muốn giải tỏa. - Cần hỏi ý kiến vợ mỗi tuần nên “gần gũi” bao nhiêu lần cho hài hòa. Ngoài những lần theo lịch này, hôm nào “sung” quá các ông có thể chữa cháy bằng cách “thẩm du”, giúp giải quyết sự căng tức sinh lý lẫn tâm lý. Có hai kiểu “thẩm du” là một mình hoặc cùng hợp tác với vợ - người vợ giúp chồng mãn nguyện nhưng không có sự “tiếp xúc”.
- Thay vì cứ bất chấp tất cả lao vào vợ, người chồng nên chiều chuộng vợ bằng những động tác massage để kích thích ham muốn mỗi khi muốn “yêu đương”. Ngoài ra, các ông cũng cần tránh tham lam tăng “bản lĩnh” quá mức với các loại thuốc có tác dụng tăng cường sinh lực.
Hải Nam (Thế giới trẻ
Xem thêm…

Chuyện trong đêm tân hôn của vợ chồng tôi

9:06 PM |
Hồi yêu nhau hai đứa suốt ngày chỉ đi xem phim rồi, lang thang phố xá, chơi đàn cho nhau nghe. Tất cả mọi thứ chỉ dừng ở cái nắm tay rồi hôn lên môi nhau mà thôi. Em ngoan ngoãn, tình cảm, còn tôi dù hiền lành nhưng thú thật là qua mấy đời người yêu rồi nên cái gì cần biết thì cũng đã biết.
Ngày cưới nhau về, tôi với em nằm cạnh nhau trên chiếc giường trải đầy hoa hồng thơm phức. Đó là thời điểm đáng lý ra chúng tôi phải hạnh phúc và hoà hợp, nhưng đến khi tôi bắt đầu luốn tay vào áo em thì đúng là một cảm giác thất vọng cực độ: Ngực nhão như cháo. Theo kinh nghiệm của tôi và kinh nghiệm của anh em truyền đạt lại thì đó là do em đã…. qua tay nhiều người rồi, trong khi em nói rằng em mới chỉ yêu đúng… 1 lần trước khi gặp tôi, mà lại còn yêu trong 2 tuần. Tôi thật sự không hiểu điều gì đang diễn ra và rất chán nản. Đêm đó tôi làm việc cho xong nghĩa vụ chứ không hề vui thú, trái lại, có thêm những điều phiền muộn trong lòng.
Bàng hoàng đêm tân hôn chạm tay vào ngực vợ
Cưới nhau đến nay đã gần 3 tháng nhưng chúng tôi “qua lại” có 3 lần, tất cả vì cảm giác của tôi không được vẹn toàn và có lẽ là do bản thân tôi đã kì vọng quá nhiều vào em. Ở tuổi 24 mà quả thật trông em như 40 vậy. Thân hình chỉ hơi béo, nhưng “phụ tùng” thì xộc xệch, trông rất chán. Tôi cứ bị ám ảnh đó là vì những người đàn ông khác nên không thể nào chịu nổi.
Những ngày sau hôm đó, tôi thấy em không hỏi han, đòi hỏi chuyện gì về chăn gối nữa. Quá bất ngờ vì điều đó, tôi dò hỏi nhưng chỉ nhận được những cái lãng tránh. Rồi đến khi tôi thực sự cảm thấy nhàm chán, tôi quyết định trả lời tin nhắn của một cô nhân viên mới về, cô này đã có ý định “gạ gẫm” tôi nhưng tôi thờ ơ, giờ thì tôi lại muốn “đổi gió”. Tôi hẹn cô ta ở một quán cafe, sau dăm ba câu chuyện thì tôi và cô ấy rủ nhau đến nhà nghỉ. Khi cả hai bắt đầu hành sự thì tôi nhận ra là cô gái này đẹp hơn hẳn vợ tôi, săn chắc và hấp dẫn hơn.
Tưởng chừng mọi chuyện cứ thế diễn ra, nhưng bất giác tôi vơ quần áo và đi về, không quên nói xin lỗi cô nhân viên của mình. Tôi chợt thấy thương vợ hơn nếu như trong quá khứ cô ấy đã gặp phải những người đàn ông không như mong muốn, cô ấy không hề có lỗi, chỉ có những người như tôi mới có lỗi. Ngay sau đó tôi về nhà, ôm vợ mình và bắt đầu một cuộc sống vị tha hơn.
Hôn nhân của vợ chồng tôi giờ đã ổn định. Và trong chuyện “giường chiếu” tôi đã không còn ái ngại nữa. Tâm sự được viết ra thế này là để chia sẻ và giãi bày cảm xúc của một người chồng, một người đàn ông trong gia đình. Hãy biết suy nghĩ và thương yêu người phụ nữ của mình nhiều hơn. Đó mới là hạnh phúc.
Theo Khỏe & Đẹp

Xem thêm…

Tôi có nên cho chị xin 1 đứa con không

12:35 AM |
Tôi năm nay 27 tuổi, làm việc tại một công ty chứng khoán tại TPHCM. Sếp của tôi là nữ, chị ấy năm nay đã ngoài 35. Mặc dù thông minh, có nhan sắc nhưng chẳng hiểu sao lại lận đận tình duyên. 
Lúc nào cũng nghe chị ấy nói đang có người yêu nhưng không quen ai được quá 6 tháng. Chị nói do chị khó tính, lại gặp đàn ông không giỏi hẳn để có thể ngưỡng mộ hay nể phục. Vì vậy mà cứ quen một thời gian chị tự chán người ta và kết thúc.

Chị khá cởi mở với tôi, dường như chuyện gì cũng kể rất chân thành. Tôi và chị lại thường phải đi công tác cùng nhau nên có cơ hội tiếp xúc với nhau nhiều hơn. Tôi quý chị như chị gái mình và chị bảo cũng xem tôi như em trai. Chị chỉ dạy cho tôi nhiều thứ trong công việc lẫn cuộc sống. Với tôi, chị là người mà tôi hoàn toàn tin tưởng về nhân cách con người.
Dạo gần đây chị chia sẻ với tôi về khát khao muốn sinh con. Tôi nghĩ điều đó cũng tốt. Với điều kiện kinh tế của chị hiện tại, việc tự nuôi một đứa con không có khó khăn gì. Vả lại, chị cũng lớn tuổi nên nếu chưa tìm được một nửa của mình thì tranh thủ sinh con để tránh trường hợp quá muộn sẽ không tốt cho cả hai mẹ con. Vì vậy mà tôi hoàn toàn ủng hộ chị.

Trong chuyến công tác miền Trung, tôi và chị ở cùng một phòng vì khách sạn quen đã hết phòng. Hơn nữa, tôi và chị đến nơi đã hơn 12h khuya, tức là chỉ ngủ vài tiếng là đến sáng. Xong việc là chúng tôi trở lại thành phố vào ngày hôm sau. Vậy nên không cần thiết phải ở hai phòng. 

Đêm hôm ấy, chị nói rằng muốn nói chuyện với tôi. Nhìn thái độ nghiêm túc của chị, tôi biết không thể để vấn đề này cho ngày mai. Trong ánh đèn ngủ, chị bất ngờ ngồi lại gần tôi, nắm lấy tay tôi và nói chị muốn xin tôi đứa con.

Tôi quá bất ngờ nên không kịp chuẩn bị gì cho tình huống này. Chị nói chị cũng rất kỹ, chị muốn chọn lựa cha cho đứa con của mình. Đó phải là một người chị tin tưởng về nhân cách và có lối sống lành mạnh. Và chị đã chọn tôi.

Tôi biết chị chưa bao giờ yêu cầu tôi bất cứ điều gì cho chị. Và đây là điều hết sức quan trọng với chị nhưng tôi chưa chuẩn bị gì cho việc này. Có quá nhiều câu hỏi trong tôi giữa việc cho hay không cho.
Điều tôi phân vân nhất là “giọt máu” của mình trong tương lai. Sau này bé lớn lên sẽ như thế nào? Tôi không thể phớt lờ và quên hẳn đi “giọt máu” của mình. Nhưng rồi vợ con tôi sau này sẽ như thế nào?

Tôi nói với chị cho tôi thêm thời gian và chị đồng ý. Nhưng tôi vẫn không tìm ra câu trả lời cho chính mình.
Hà Anh
Xem thêm…

Chị hơn tôi 4 tuổi không đẹp và sành điệu như vợ tôi

5:13 AM |


Tôi yêu chị ấy, một người hơn tôi 4 tuổi, không đẹp và sành điệu như vợ tôi. Nhưng chị ấy khiến tôi yêu thực sự.



ảnh minh họa


Bạn bè thường nói tôi may mắn khi có được cô vợ xinh xắn, dáng đẹp chuẩn như người mẫu… Quả tình, đã có lúc tôi nghĩ mình hơn người khi sở hữu một cô vợ đẹp. Thế nhưng thời gian qua đi, sự hào nhoáng bên ngoài không làm nên một giá trị đích thực trong hạnh phúc của hai vợ chồng. Để rồi kết cục là giờ đây, trái tim tôi đang rung động trước một người phụ nữ khác.

Chị ấy hơn tôi 4 tuổi, không xinh đẹp, không dáng chuẩn cũng chẳng giống người mẫu như vợ tôi. Nhưng cái cách mà chị ấy khiến tôi si mê lại nằm ở lời ăn tiếng nói, hành động, cách ứng xử. Tôi không bao giờ nghĩ mình lại bị hút hồn bởi một người phụ nữ như vậy, thế mà tôi lại yêu, yêu như điên như dại.

Vợ chồng tôi có một cuộc sống mà nhiều người ao ước. Chúng tôi kinh tế tạm ổn, đã có một cậu con trai, gia đình hai bên cũng khá giả nên tạo điều kiện giúp hai vợ chồng có nhà cửa đàng hoàng. Việc mà chúng tôi cần làm là yêu thương nhau, sống hạnh phúc và giữ gìn cái tổ ấm này. Vậy mà ngay cả cái điều đơn giản đó chúng tôi cũng làm không xong.

Tôi và vợ không tìm được tiếng nói chung cả trong chuyện tình cảm lẫn những vấn đề của gia đình. Cô ấy chỉ quan tâm tới ngoại hình của mình, lúc nào cũng sợ xấu, sợ bẩn, sợ mệt… Con vừa sinh xong, cô ấy bắt phải uống sữa ngoài vì không muốn làm mình bị hỏng ngực. Nhìn cảnh con được giao cho người giúp việc cho ăn, mẹ chỉ bận phấn son, quần áo, tôi cảm thấy thật khó chấp nhận.

Tôi đã nín nhịn nhiều và cũng từ từ khuyên nhủ nhưng với một người phụ nữ cá tính mạnh như cô ấy thì việc này khó thay đổi được. Cô ấy là một người hoạt náo ngoài xã hội, “giỏi việc nước”… thế nhưng gia đình lại là thứ cô ấy xem nhẹ. Con trai tôi lớn lên, chỉ quấn bố và cô giúp việc chứ tuyệt nhiên chẳng muốn gần mẹ. Cũng đúng thôi, khi mẹ lúc nào cũng chỉ nghĩ đến bản thân mình, ít dành thời gian cho con thì làm sao con thấy gần gũi được.

Tôi không có thói quen tâm sự, nói xấu chuyện gia đình mình với người khác, vì thế tôi im lặng hoàn toàn. Tôi nghĩ chừng nào còn chịu đựng được thì phải chấp nhận, còn nếu không thì ly hôn. Thương con, tôi vẫn cố gắng cân bằng cảm xúc của bản thân mình để không xảy ra tình cảnh tan đàn xẻ nghé.

Và rồi tôi tình cờ gặp chị ấy. Chị còn chưa lập gia đình và khá thu hút nam giới. Năm nay chị 32 tuổi. Chị không sở hữu một vẻ đẹp sắc nước hương trời nhưng lại toát ra một vẻ thùy mị, nết na và duyên đằm thắm. Có lẽ người đàn ông mơ về một gia đình yên ấm sẽ thích vẻ đẹp giống như chị.

Tình cảm tôi dành cho chị ngày một lớn dần lên. Gần như đêm nào tôi cũng nhớ nhung, khao khát và mong ngóng chị. Tôi không còn bận tâm tới việc vợ làm gì, ăn gì, hay đi gặp ai. Một vài người đồn thổi vợ tôi có bồ, nếu là bình thường có lẽ tôi sẽ ghen nhưng giờ tôi cũng chẳng còn quan tâm nữa. Bất cứ lúc nào tôi cũng chỉ nhớ nhưng người con gái hơn tôi 4 tuổi ấy.

Chị ấy chưa có chồng vì thế tôi càng hi vọng. Tôi không biết chị có chút tình cảm nào với tôi hay không nhưng tôi thì yêu chị thực sự. Tôi không biết sẽ phải làm gì với thứ tình cảm này. Tôi sợ không dám nói ra vì lo sẽ mất chị, nhưng cứ ôm mãi mối tình câm này, tôi đau khổ lắm.

Giờ tôi phải làm sao?


Xem thêm…

Cô gái giàu nghị lực phải khiến nhiều người bật khóc.

9:11 PM |
Dũng cảm chia sẻ sự bất hạnh của cuộc đời mình trên fanpage của trường Đại học kinh tế quốc dân, cô gái giàu nghị lực phải khiến nhiều người bật khóc.

"Chào các bạn, tôi là một K50 của NEU. Biết đến Confessions này cũng khá lâu rồi nhưng hôm nay tôi mới đủ can đảm chia sẻ về câu chuyện của cuộc đời mình. Mong những bạn gái, những ai đang lầm đường có thể một lần nhìn lại mà ra quyết định đúng đắn hơn.

Tôi đã từng là một đứa con ngoan, trò giỏi, được thầy cô yêu mến, bạn bè nể phục và bố mẹ thì hết sức chiều chuộng. Tôi ưa nhìn, năng động, lại luôn vui vẻ lạc quan. Từ bé đến lớn tôi luôn được bảo bọc kĩ lưỡng nên chẳng biết đến vất vả là gì. Có lẽ chính vì cuộc sống quá xuôi chèo mát mái ấy mà tôi cứ ảo tưởng cho mình là giỏi giang bản lĩnh lắm.

Sóng gió chỉ đến và thử thách cái bản lĩnh kém cỏi ấy của tô khi tôi bắt đầu lên lớp 9. Gia đình gặp biến cố lớn, bố mẹ và anh chị buộc phải vào Sài Gòn sinh sống, để tôi một mình ở nhà với ông bà một thời gian rồi chuyển vào sau.

Cuộc sống cũng không có gì đáng nói nếu tôi không gặp người đó. Khi ấy anh là thầy giáo trẻ mới chuyển về trường cấp 3 của tôi công tác, phụ trách ngay lớp tôi.

Tôi là lớp trưởng nên thường xuyên trao đổi với thầy về nhiều việc. Tôi quý thầy, coi thầy như người anh lớn của mình. Thầy cũng rất quý tôi, luôn quan tâm chăm sóc cho tôi từng chút một.

Có lẽ sự cô đơn, thiếu vắng tình cảm gia đình của tôi đã khiến thầy mềm lòng chăng? Còn với tôi, choáng ngợp trước sự hiểu biết, thâm trầm cùng sự dày dặn kinh nghiệm trong cuộc sống của thầy. Tôi nhanh chóng nghĩ đó là tình yêu.

Ngày qua tháng lại, sau bao lần thầy xuống nhà tôi kèm tôi học (tôi là thành viên duy nhất trong đội tuyển học sinh giỏi của thầy) thì chuyện gì đến cũng phải đến. Tôi hiểu điều đó có nghĩa là gì, tôi đã trở thành đàn bà ở cái tuổi 16 như thế.


Từ ngày đó trở đi, tôi yêu thầy bằng con tim non nớt và suy nghĩ ngô nghê của một đứa học trò. Cứ nghĩ sau này chỉ vài năm nữa thôi, chúng tôi sẽ có thể ở bên nhau một cách đường đường chính chính.

Tôi không phủ nhận là thời gian đó, mình đã hư hỏng đến như thế nào. Bởi ông bà tôi ở cách đó gần 2 cây, chỉ có mình tôi trông nhà, nên gần như tối nào thầy cũng qua và nói muốn kèm tôi học, nhưng sự thực là làm gì thì có lẽ mọi người đều đoán được.

Tôi như kẻ bị mù chỉ tin vào mình thầy, chỉ nghe lời duy nhất thầy, đáp ứng mọi yêu cầu của thầy, vì nghĩ rằng là tình yêu thì phải thế.

Tất cả chỉ thực sự sup đổ khi tôi mang thai. 16 tuổi, làm mẹ ở cái tuổi 16 ư? Tôi chưa từng nghĩ đến. Tôi nói chuyện với thầy, mong tìm ra cách giải quyết nào đó, nhưng đáp lại sự mong mỏi của tôi, thầy ráo hoảnh coi như đứa bé đó chẳng liên quan gì đến thầy.

Thầy phân tích cho tôi thấy, tốt nhất là tôi nên lặng lẽ bỏ đứa bé đi, đừng dại dột mà làm rùm beng mọi chuyện. Tôi hiểu những gì thầy nói, tôi biết thầy nói đúng. Ở vùng quê này thì ai tin được một thầy giáo đường hoàng, đạo mạo lại có thể làm cho một con bé (đã từng) rất giỏi giang man bầu cơ chứ?

Ai có thể chấp nhận được một đứa con gái như tôi? Tôi có trách thầy không? Có chứ. nhưng có lẽ tôi trách bản thân mình nhiều hơn. Tôi ngu ngốc và quá non dại, để bây giờ cái giá phải trả là quá đắt cho cái sự kém cỏi đó.

Sau khi nói chuyện với thầy xong, tôi chỉ cười nhạt và không bao giờ có ý định đến tìm thầy một lần nào nữa. Người đàn ông tôi từng nghĩ là tôi yêu, yêu bằng cả trái tim dại dột, u mê của mình, giờ chỉ còn là nỗi chán chường và thất vọng trong tôi.

Lấy hết can đảm, tôi kể với bố mẹ mọi chuyện. Gần như ngay lập tức, bố mẹ tôi bay ra Bắc.

Trái ngược với suy nghĩ của tôi, nhìn thấy tôi, bố mẹ chỉ khóc. Ngay khi nhìn những giọt nước mắt đang lăn dài trên khuôn mặt khắc khổ của bố mẹ, tôi mới ngỡ ngàng nhận ra tôi là đứa con bất hiếu đến nhường nào.

Rất nhanh sau đó, tôi chuyển trường vào Sài Gòn. Tôi ra đi trong lặng lẽ, không kịp chào tạm biệt cả những bạn bè thân, cũng không có cơ hội gặp lại thầy một lần nào nữa.

Thời gian mang bầu Sún (tên con trai tôi) là thời kì tôi đau khổ nhất. Học lớp 11 mà phải đến trường với cái bụng bầu vượt mặt, không phải nói chắc mọi người cũng đoán được phần nào tôi ê chề nhục nhã ra sao. Thật may khi ngôi trường tôi theo học đồng ý chấp nhận tôi, các bạn bè cũng không dò xét nhiều mà đỗi xử với tôi rất đúng mực.

Ở cái thành phố hoa lệ này, có lẽ họ cũng không quá bận tâm về một con bé mang bầu ở cái tuổi trẻ măng như thế. Gia đình tôi luôn khuyên tôi nên tạm nghỉ một năm, đợi sinh xong rồi tinh tiếp. Nhưng tôi sợ rằng khi tôi rời xa trường học, tôi sẽ sụp đổ. Tôi sợ hãi những khoảng thời gian nhàn rỗi của mình vì khi ấy, những kí ức về thầy, về quãng thời gian buông thả ấy cứ hiện lên giày vò và cắn xé tôi.



Tôi thương con tôi, tôi thương gia đình tôi, nên tôi lại càng phải cố gắng hơn gấp bội. Tôi chăm chỉ đi học ở trường, tập thể dục đều đặn, về nhà lại học tiếng Anh, nghe nhạc và cố gắng không để mình rơi vào trạng thái trầm cảm.

Quãng thời gian đó, nếu không có tình yêu của bố mẹ và anh chị, có lẽ tôi đã chẳng thể vượt qua được. Đến cuối năm lớp 11, tôi sinh bé Sún. Nếm trải nỗi đau đớn tột cùng ấy, tôi mới càng thấy trân trọng sinh mạng của mình, trân trọng gia đình và cuộc sống này nhiều hơn.

Thật may mắn, bé Sún lớn lên dù không có tình yêu của bố nhưng cũng rất ngoan ngoãn và kháu khỉnh. Con đáng yêu và rất quấn bà ngoại. Gia đình tôi tuyệt nhiên không bao giờ nhắc đến khoảng thời gian đó nữa, cũng không bao giờ hỏi tôi về thầy, về cha của Sún.

Nỗi vất vả khi làm một người mẹ đơn thân không phải ai cũng có thể hiểu, nhất là khi tôi lại làm mẹ ở cái tuổi quá trẻ như vậy.

Nhưng tôi biết mình không được phép mềm yếu, mình có gia đình bên cạnh, mình phải cứng cỏi lên để có thể chăm sóc được con. Thời gian đó, tôi tạm nghỉ học để ở nhà chăm sóc cho con cứng cáp hơn một chút.

Nhưng cuộc đời chưa chịu dừng lại ở đó, vào một buổi chiều, bố mẹ tôi đi làm về và bị tai nạn giao thông. Họ đột ngột qua đời. Khi đó, tôi đang học cuối năm 12 và bé Sún đã được gần 2 tuổi.

Không thể diễn tả được nỗi đau tột cùng của anh chị em tôi khi đột ngột mất đi 2 người thân yêu nhất ấy. Riêng với tôi và con, nó chẳng khác gì rơi xuống vực sâu mà không cách nào lên được.

Tôi đã làm khổ bố mẹ quá nhiều, chưa bù đắp được một ngày nào mà giờ bố mẹ đã vội ra đi. Bây giờ khi đang ngồi đây và viết những dòng này, tôi vẫn đang khóc. Nhưng không còn là giọt nước mắt yếu đuối của ngày ấy, tôi chỉ muốn cho bố mẹ thấy là tôi đã vượt qua nỗi đau đó như thế nào và sống ra sao, để bố mẹ có thể yên lòng .

Hết năm học lớp 12, tôi một mình đem con ra Bắc, mặc cho lời ngăn cản quyết liêt của anh chị. Nhưng tôi quyết tâm thực hiện mong mỏi của bố khi còn sống, đó là tôi có thể đỗ được vào trường đại học KTQD. Vừa chăm con, vừa ôn thi, đó là khoảng thời gian cơ cực gian khó nhất đối với một đứa con gái vốn chưa bao giờ phải chịu khổ về vật chất như tôi.

Tôi gửi con ở một nhà trẻ tư nhân, sáng đi dạy thêm, chiều đi chạy bàn, tối về nhà lại vùa chăm con vừa ôn thi. Ấy thế mà tôi cũng đỗ, đỗ vào ngành cao điểm nhất trường hẳn hoi. Ngày biết tin mình đỗ đại học, tôi ôm con ngồi khóc suốt cả một đêm. Cuộc sống của mẹ con tôi giờ sẽ đi tiếp về đâu đây?

Phòng trọ nghèo nàn, thiếu thốn đủ mọi mặt. Vậy mà trời thương con tôi vẫn lớn lên kháu khỉnh và khỏe mạnh. Con đáng yêu, nghe lời và sống rất tình cảm. Anh chị tôi thương em, bảo tôi để con cho anh chị nuôi vài năm cho đến khi tôi học xong, nhưng thằng bé quấn mẹ, không thể xa tôi được 1 tuần.

Vậy là tôi vừa đi học, vừa đi làm, vừa chăm con. Nhiều lúc nghèo đến mức tôi chỉ có thể ăn cơm trắng qua ngày, dành tiền mua sữa cho con. Con thiếu thốn, chưa bao giờ biết đến một bộ quần áo đẹp, chưa bao giờ được tôi đưa đi chơi. Vậy mà con không hề đòi. Có lẽ con cũng thương mẹ con vất vả và hiểu hoàn cảnh của mình nên rất yêu tôi. Nhiều đêm nằm ôm con, nghĩ về lời con trẻ thỉnh thoảng lại hỏi con không có bố hả mẹ, mà tôi ứa nước mắt.

Tôi cũng mong mỏi cho con một cuộc sống đủ đầy, một gia đình hoàn chỉnh, nhưng có lẽ chưa phải là lúc này. Tôi thương con tôi phải lớn lên dưới mái nhà trọ nghèo nàn chật chội, với sự bận rộn của mẹ, với thiếu thốn đủ đường. càng thương con, tôi lại càng điên cuồng lao đầu vào học và đi làm.

Vốn tiếng anh cũng khá nên tôi xin vào làm cho một công ty du lịch, đi tour quanh Hà Nội, nhận tiền típ từ khách du lịch nước ngoài. Tiền lương làm thêm và sự giúp đỡ của anh chị cũng đủ cưu mang mẹ con tôi chật vật đi hết 4 năm dài. 4 năm đó, công việc gì tôi cũng đã từng thử, có đêm chỉ ngủ 2,3 giờ đồng hồ. Từ gia sư, rủa bát thuê, chạy bàn, PG, đến bán hàng, phụ bếp, gì tôi cũng đã từng làm.

Và trong một lần đi gia sư, tôi đã gặp chị. Chị là mẹ của học sinh tôi dạy và cũng là một người mẹ đơn thân. Biết hoàn cảnh của tôi, chị thương lắm. Chị giúp đỡ tôi rất nhiều mà bây giờ tôi vẫn chưa sao trả nghĩa cho chị hết được.

Chị coi tôi như em gái, cho tôi vào làm trong công ty của chị, vô tình lại là nơi phù hợp với ngành nghề tôi đang học. Vậy là mới năm thứ 3 thôi, tôi đã có công việc với đồng lương đủ nuôi con mà không cần nhờ đến anh chị nữa.

Bây giờ, khi đã ra trường được 2 năm, nhờ sự cố gắng của bản thân và sự giúp đỡ của chị, tôi đã là trưởng bộ phận, đã có đủ tiền để nuôi con, thuê cho con một cái nhà tốt hơn, mua cho con hộp sữa tốt hơn.

Vì yêu cầu công việc, tôi cũng chú trọng đến ngoại hình nhiều hơn. Và ít nhất cũng đã trở thành một trưởng bộ phận năng động, trẻ trung, và xinh xắn như mọi người nhận xét.

Khi cuộc sống đang dần ổn định như thế thì tôi lại gặp lại thầy. Thầy xuất hiện trước mắt tôi một cách tình cờ khi thầy đưa cháu trai đến xin việc. Chúng tôi gặp nhau, nhanh chóng nhận ra nhau, rồi cũng nhanh chóng lấy lại vẻ bình thản để đối diện với nhau.

Hận thù trong lòng tôi sớm đã không còn. Tôi chỉ nhìn thầy như một người bạn đã quá lâu không gặp, không chút tò mò về cuộc sống của thầy, cũng không còn bất cứ cảm xúc nào nữa. Và khi đó, tôi biết rằng, tôi đã có đủ dũng khí để gạt lại quá khứ sau lưng mà sống tiếp."
Xem thêm…

Tôi muốn cưới một người chồng đã có gia đình

6:35 AM |
Tôi sinh năm 1992 vừa tốt nghiệp đại học, xinh gái, cá tính và cũng được rất nhiều đàn ông theo đuổi. Nhưng tôi lại chẳng có cảm tình gì với bất kỳ ai. Anh thì khác, đến bên tôi như một làn gió mới thổi bùng hy vọng yêu thương trong con người tôi.
Muon cuoi mot nguoi da co gia dinh
Ảnh minh họa
Anh sinh năm 1983, đã từng có gia đình và hiện giờ đang sống cùng một đứa con gái gần 2 tuổi. Vợ chồng anh sống không hạnh phúc thường xuyên cãi vã, xung đột khiến cho cuộc sống trở nên ngột ngạt.
Lý do bởi vì vợ cũ của anh theo trai, ăn nằm với người đàn ông khác. Khi anh phát hiện chị ta đã không biết ăn năn hối lỗi mà còn thách thức anh. Giờ hai người họ đã ra toà ly hôn và người đàn bà đó công khai đến chung sống với người tình để lại anh gà trống nuôi con nhỏ.
Chúng tôi quen nhau khi anh đang chán chường về mọi thứ, gia đình, công việc, cuộc sống. Không hiểu sao lúc ấy tôi lại cảm thông, dành thời gian trò chuyện, chú ý lắng nghe những tâm sự của anh.
Cuối cùng tôi đem lòng yêu anh từ lúc nào không biết nữa. Tôi đã ở bên anh động viên anh hãy sống thật tốt, chân thành, đừng bi quan quá, sông có khúc người có lúc…Nỗi đau trong anh dần nguôi ngoai, anh tươi cười trở lại và cuộc sống dần thoả mái hơn.
Anh cũng nói muốn bù đắp cho tôi tất cả, lo sợ tôi thiệt thòi khi chấp là tập 2 của anh. Tôi bảo là do tôi tự nguyên không phải do lỗi của anh, quan trọng là hai người cảm thấy hoà hợp, hạnh phúc bên nhau mãi mãi.
Quen nhau gần một năm thì chúng tôi vượt quá giới hạn của tình yêu, và cảm thấy thực sự hạnh phúc khi ở bên anh ấy. Hai đứa cũng tính đến chuyện làm đám cưới vào cuối năm nay. Tuy nhiên bây giờ tôi lại cảm thấy lo lắng, gia đình tôi chưa biết chuyện. Tôi mới chỉ dám nói với mẹ thôi, nghe xong mẹ rất đau khổ và ngăn cấm.
Mẹ là người thương yêu tôi nhất, luôn sát cánh bên tôi và ủng hộ mọi quyết định của tôi từ trước đến nay. Vậy mà chuyện này mẹ lại quay lưng lại phản đối kịch liệt. Mẹ sợ tôi không hạnh phúc khi phải nuôi cả con gái riêng của anh nữa.
Tôi không muốn chung sống với bất kỳ ai mà mình không hề yêu. Và tin rằng anh sẽ là người đàn ông đem lại hạnh phúc vững bền cho tôi. Giờ gia đình cấm đoán, tôi phải làm sao để thuyết phục từng thành viên? Tôi không muốn ép buộc mọi người phải đồng ý chấp nhận anh. Mà muốn tất cả hãy tin tưởng vào sự lựa chọn đúng đắn của tôi, thành tâm chúc phúc cho tôi và anh.
Ly
Xem thêm…

Phụ nữ đi cướp chồng người khác thì chẳng bao giờ là tốt đẹp cả

6:32 AM |
Gửi chị Hằng!
Đọc bài biết của chị, em rất thông cảm với nỗi đau mà chị đang phải chịu đựng, nỗi đau của người phụ nữ bị phản bội. Dù bất cứ lý do gì thì sự phản bội trong hôn nhân với em cũng khó chấp nhận, huống hồ anh chị đã có 2 đứa con với nhau, vậy mà chồng chị lại quyết tâm dứt áo ra đi với người đàn bà khác thì chắc chắn dù có biện hộ như thế nào anh ta cũng không bao giờ xứng đáng với chị và các con của chị. Anh ta không phải là người đàn ông đáng để chị phải khóc, phải buồn.
Dung khen nguoi dan ba cuop chong
Đàn bà cướp chồng người khác thì không thể không xấu xa (Ảnh minh họa)
Độc giả đa số lên án chị chỉ vì chị nói người đàn bà kia xấu xí và ít học. Họ bênh vực người đàn bà góa chồng cướp chồng chị, cho rằng chị ta xấu xí nhưng không xấu xa, chị ta có vẻ đẹp tâm hồn mà chị không có. Nhưng em lại nghĩ khác, không xấu xa thì chắc chị ta đã không ngoại tình với chồng chị khi hai vợ chồng chưa ly hôn. Không xấu xa thì khi chồng chị buồn, tìm đến với chị ta tâm sự chị ta phải động viên, khuyên bảo để giúp vợ chồng chị hàn gắn mối quan hệ chứ không phải dụ dỗ anh ta bỏ vợ bỏ con để chạy theo mình. Chỉ bấy nhiêu thôi cũng đủ thấy, người đàn bà ấy xấu hơn chị về hình thức và xấu hơn chị về tâm hồn, lại thua kém chị về trình độ. Chị ta không thể, cũng chẳng có điểm gì để đem so sánh với chị được.
Còn về việc chị có nên buông tay cho họ đến với nhau hay cố níu giữ thì em nghĩ đã đến lúc chị nên buông tay. Em khuyên như vậy vì trong đọc trong bài tâm sự của chị chị có nói không còn yêu chồng nữa, chị cũng đã quá mệt mỏi với cuộc hôn nhân này nhưng chỉ vì các con, vì không muốn người đời dèm pha, vì sợ những phút yếu lòng nên chị với cố gắng chịu đựng.
Em mới bước vào cuộc sống hôn nhân chưa lâu, nhưng em biết cuộc hôn nhân sẽ không có hạnh phúc nếu thiếu tình yêu và sự sẻ chia, cảm thông. Sống với nhau mà mỗi ngày là một sự chịu đựng nhau thì thật là khủng khiếp, khủng khiếp cho chị, khủng khiếp cho đối phương và khủng khiếp cho cả những đứa con của anh, chị phải chứng kiến cảnh này.
Chị hãy buông tay ra, hãy kết thúc cuộc hôn nhân này, coi như một cách giải thoát cho mình và cho anh ấy. Sẽ đau, sẽ buồn lắm khi nghĩ về những tháng ngày đã qua, nhưng rồi em tin chắc rằng với bản lĩnh và sự mạnh mẽ của mình chị sẽ vượt qua và sống vui trở lại.
Với độc giả đang bênh vực người đàn bà cướp chồng này, tôi nghĩ mọi người nên có cái nhìn công bằng hơn với người vợ. Còn với tôi, phụ nữ đi cướp chồng người khác thì chẳng bao giờ là tốt đẹp cả.
Chúc chị hạnh phúc!
Xem thêm…

Chồng ngoại tình lỗi tại vợ

6:31 AM |
Gửi chị Hằng!
Tôi đã đọc bài viết của chị, và đã hiểu vì sao chồng chị lại bỏ chị- một người phụ nữ đẹp, giỏi giang, để đến với một người phụ nữ vừa xấu về hình thức, lại nghèo về trình độ và tiền bạc. Đơn giản bởi qua những gì chị viết ra, tôi và phần lớn độc giả dù chưa một lần gặp chị, chưa một lần tiếp xúc với chị còn cảm thấy khó chịu, cảm thấy bực tức.
Huống hồ chồng chị, anh ấy hằng ngày phải sống với chị, vậy mà vẫn duy trì được cuộc sống hôn nhân hơn 10 năm, tôi hiểu anh ấy đã phải chịu đựng và trải qua những ngày tháng như thế nào khi ở bên chị.
Chong ngoai tinh loi thuoc ve nguoi vo
Chồng ngoại tình, vợ xem lại bản thân mình (Ảnh minh họa)
Chị xem thường người khác quá đáng, ông trời ưu ái chị, cho chị một hình thức ưa nhìn, rồi chị may mắn được bố mẹ cho ăn học đến nơi đến chốn, không có nghĩa là chị có quyền xem thường những người kém may mắn hơn mình.
Chị có bằng cấp hơn người đàn bà kia, chị có nhan sắc hơn người đàn bà kia, chị kiếm tiền giỏi hơn người đàn bà kia, không có nghĩa là chị hơn người đàn bà ấy về mọi thứ. Vì đó không phải là tiêu chí để đánh giá về một con người, chị đẹp như vậy, giỏi giang như vậy nhưng chồng chị muốn rời xa chị để đến với người đàn bà chị cho là xấu xí và dốt nát hơn mình đã chứng minh cho điều đó.
Quan điểm của tôi hơi cổ hủ, có thể chị và những người phụ nữ khác sẽ không chấp nhận, nhưng tôi vẫn muốn nói rằng, khi người chồng ngoại tình và muốn ly hôn thì việc đầu tiên là người vợ phải xem xét lại chính bản thân mình. Ở đây tôi nói là khi người đàn ông đòi ly hôn nhé, còn chuyện đàn ông “bóc bánh trả tiền” hay ngoại tình đơn giản thì không nói làm gì. Đó chỉ là những phút xao lòng, khi bản năng của người đàn ông bị thúc giục và họ không kiềm chế được cảm xúc.
Vì tôi nói thật, không có bao giờ có chuyện đang vợ con đoàng hoàng, gia đình êm ấm mà người chồng lại quyết định ly hôn cả. Đàn ông tuy mang tiếng là phái mạnh, nhưng thực ra họ cũng yếu đuối và rất cần được yêu thương, sẻ chia.
Đối với đàn ông, vợ con và gia đình vẫn quan trọng nhất, chỉ khi không tìm thấy niềm vui, không nhận được sự tôn trọng và yêu thương với vợ họ mới phải tìm đến người đàn bà khác để thay thế.
Một người phụ nữ khôn ngoan là người luôn biết lắng nghe, khiêm tốn, yêu thương và thấu hiểu để chia sẻ được với chồng. Nhưng xem ra chị không có những tiêu chí này, chồng chị sống với chị nhưng lại không chia sẻ được với chị, anh ta phải tìm đến người phụ nữ khác để giãi bày tâm sự.
Chị cho rằng mình là người phụ nữ hoàn hảo, nhưng chị lại chẳng hoàn hảo, sự kiêu ngạo của chị là nguyên nhân đưa chồng chị đến với người phụ nữ khác.
Xem thêm…

Sinh hai con vẫn chưa được nhà chồng nhận làm con dâu tôi buồn lắm

5:08 AM |


Ba năm nay nhà anh không chấp nhận mẹ con em vì lý do không môn đăng hộ đối. Mẹ anh cương quyết rằng em không xứng đáng làm con dâu bà và làm vợ anh.


Cuộc sống cứ thế trôi qua theo từng ngày anh nhỉ, mới đây đã ba năm rồi, chúng mình đã có hai cậu con trai xinh xắn, đáng yêu biết chừng nào, như thiên thần bé bỏng vậy. Ngày ngày anh đưa con đi học, chiều anh lại đón con về; em ở nhà chuẩn bị nấu những món ăn anh thích, chờ bố con anh về ăn cùng. Ăn cơm xong nhìn cha con anh ngồi xem tivi mà lòng em vui lắm.

Ba năm nay nhà anh không chấp nhận mẹ con em vì lý do không môn đăng hộ đối với gia đình anh, mẹ anh cương quyết cho rằng em không xứng đáng làm con dâu bà và làm vợ anh. Nhiều đêm em suy nghĩ, chắc do số phận mình kém may mắn khi sinh ra trong gia đình không được trọn vẹn như bao người khác, khi bố mẹ em không sống cùng nhau, em phải sống với bố ngay từ lúc còn nhỏ, mẹ đi đâu hay làm gì không hay biết. Em rất hiểu cảm giác khi thiếu đi một người cha hay một người mẹ.

Vì bị ngăn cản nên chúng mình đã thuê phòng trọ để sống cùng nhau. Khi mọi người trong dòng họ biết chúng mình đã có hai con, bố mẹ anh phần xấu hổ gia đình, phần xấu hổ hàng xóm xung quanh nên rất giận, bắt anh cắt đứt quan hệ với em và hai con ngay lập tức. Để bảo vệ mẹ con em, anh cãi lại bố mẹ, cương quyết không bao giờ từ bỏ gia đình nhỏ này dù mẹ anh có nói hay làm gì cũng mặc kệ.

Anh không làm theo ý mẹ nên mẹ càng giận. Một buổi chiều mẹ đến gặp em khi em đang dẫn con đi chơi. Mặt bà nghiêm nghị, nhìn vào mắt em và bắt em phải xa anh ngay lập tức. Bà không chấp nhận con dâu như em - người theo bà là không biết liêm sỉ, sinh con khi chưa cưới hỏi gì. Giờ em rối lắm, em vẫn ám ảnh ánh mắt đó, anh bảo em phải làm sao?
Xem thêm…

Chồng bỏ mặc con sốt để đi nhà nghỉ với bồ

5:05 AM |

Tôi nghi ngờ thuê người theo dõi, bắt tại chỗ anh ngủ với bồ ở nhà nghỉ trong khi đó con trai tôi đang bị hai cái đinh mọc ở đầu, nằm sốt ở nhà.



Trước khi cưới anh hỏi tôi “Lấy anh ,em có chịu đựng được khó khăn gian khổ không”. Tôi trả lời “Em không sợ khổ, chỉ cần anh yêu thương. Nếu lúc nào đó anh có người khác phải nói với em. Em sẽ để anh tự do vì không muốn sống với người chồng không yêu thương mình". Vậy mà hôn nhân của chúng tôi đã trải qua gần 6 năm thì 5 năm anh phản bội, luôn bỏ mặc tôi ở nhà đi chơi. Tôi không biết anh đi đâu.

Tôi nói "anh đi đâu cho em đi với, đừng bỏ em ở nhà với bốn bức tường, cô đơn lắm, không biết chuyện trò với ai". Anh bỏ ngoài tai không quan tâm. Tôi sinh con, anh không có một đồng nào, tất cả bà ngoại cho. Con ốm đau, mình tôi lầm lũi đưa đi viện anh không hề quan tâm mặc dù khó khăn lắm chúng tôi mới sinh được sau hai năm kết hôn. Nhiều lúc tôi cầu xin anh hãy quan tâm và chơi với con nhưng anh không làm. Tôi tủi nhục vô cùng, nghĩ thôi mình sinh ra đã không có bố giờ lại bỏ chồng thì con lại oán trách mẹ nên câm lặng và chịu đựng sống qua ngày.

Tôi hy vọng chồng thay đổi, nếu không thì ít nhất mình phải đi làm kiếm đủ tiền nuôi hai mẹ con đã. Tôi làm giáo viên cấp ba, lương thấp, lại làm xa nhà. Hàng ngày dậy từ 5h sáng đón xe buýt đi làm, tối 19h mới về được tới nhà. Con gửi bà ngoại chăm sóc. Linh tính mách bảo tôi anh có người khác nhưng hỏi thì anh chỉ ngon ngọt bảo có mình vợ thôi. Tôi biết anh nói dối nhưng chẳng muốn phanh phui vì con còn quá nhỏ, ốm đau liên tục, mình đi làm xa không chăm được con, cần có sự giúp đỡ của ông bà nội ngoại.

Cái kim trong bọc rồi có ngày lòi ra. Anh trai chồng nhìn thấy chồng tôi chở bồ ở cách nhà tôi 20 km. Tôi sốc nặng, gặng hỏi bạn bè anh thì được biết chuyện này có từ lâu rồi. Anh luôn đưa cô ta đi chơi cùng và còn giới thiệu là vợ, cô bé đó anh quen qua mạng, là sinh viên. Hóa ra hàng ngày tôi ở nhà ôm con còn anh đi ôm người yêu. Tiền lúc nào anh cũng không có, còn lừa tiền xin việc của tôi 150 triệu bà ngoại cho để xin chuyển công tác về gần, sau đó lấy tiền ăn chơi hết mà tôi không biết gì.

Nhiều lúc tôi yêu cầu anh cho con đi chơi công viên, anh kêu xa, hóa ra chỗ đó gần nơi trọ của người yêu anh. Anh nói cô ta là đứa vớ vẩn chỉ chơi bời thôi chứ anh không bao giờ vì bồ mà bỏ gia đình. Tôi đành cố gắng nuốt đắng cay bỏ qua, kéo chồng quay trở về vì mình, vì con, vì tôi vẫn yêu chồng. Tôi lại có bầu lần hai sau ba năm vợ chồng không quan hệ. Vậy mà anh quá mê người con gái đó, không bỏ được. Anh luôn nói dối tôi đi trả nợ nặng lãi vào tối thứ bảy, chủ nhật; còn yêu cầu tôi đưa tiền cho anh để trả nợ; tôi thật thà tin nhưng hóa ra anh đi chơi với người yêu.

Tôi nghi ngờ thuê người theo dõi, bắt tại chỗ anh ngủ với bồ ở nhà nghỉ trong khi đó con trai tôi đang bị hai cái đầu đinh mọc ở đầu, nằm sốt ở nhà. Chủ nhà nghỉ lên gọi anh xuống đưa vợ về vì sợ tôi làm ầm lên. Tôi không làm gì cả, chua xót nhìn chồng bước từ cầu thang xuống còn cô bồ anh sợ trốn không dám ra mặt. Anh chở tôi ra ngoài quán cà phê nói chuyện và sẽ gọi người yêu ra nhưng cô ta trốn, trả lời câu xanh rờn: “Chuyện gia đình anh thì anh tự giải quyết”. Đúng là hợp nhau quá nên mới yêu nhau.

Anh chở tôi về nhà nhìn con đang sốt li bì, cầu xin tôi đừng nói cho ai biết. Tôi đồng ý nhưng anh phải cho tôi gặp người yêu, anh không chịu thôi thì tôi đành nói chuyện qua điện thoại. Tôi không nhiếc móc, mắng chửi gì và cũng không định đánh ghen bởi chồng không xứng đáng để làm vậy. Tôi chỉ nhẹ nhàng chúc cô ấy đi được con đường đúng đắn nhất.

Tôi câm lặng cho qua vì đang trong thời gian làm hồ sơ chuyển công tác và sắp tới lúc sinh nên để mẹ tròn con vuông rồi tính tiếp. Cuối cùng thì mọi sự nhẫn nhục của tôi không vô ích, tôi đã chuyển được về gần nhà, rồi sinh cháu thứ hai khỏe mạnh. Tôi biết anh vẫn không từ bỏ được chuyện bồ bịch và chuyển sang lén lút. Tôi yêu cầu anh nên rời xa mẹ con tôi để đi theo tiếng gọi của tình yêu, cho ba mẹ con tôi sống với nhau nhưng anh luôn bảo tôi suy nghĩ vớ vẩn, đừng nhắc chuyện cũ, anh đã bỏ hẳn từ khi tôi tóm được.

Là người vợ chung sống với anh, tôi chưa bao giờ linh tính sai. Gần tết anh thông báo số nợ do chơi bời lô đề gái gú sau hơn bốn năm hết 800 triệu nên phải bán nhà hiện tại đi trả nợ. Thế là bán nhà, số tiền còn lại chúng tôi mua chỗ khác thiếu mất khoảng 300 triệu. Anh vẫn bỏ mặc ba mẹ con tôi ở nhà, ông bà nội phụ cơm nước, tôi trông và tắm cho hai đứa con nhỏ, 18h30 anh về vì lúc đó hết giờ kết quả xổ số. Thử hỏi anh cứ mãi tiếp tục như vậy tôi biết làm thế nào. Tốt nhất là chia tay chứ sống mãi với người chồng này tôi chẳng bao giờ biết được hạnh phúc.

Tôi muốn ly hôn, nghĩ sẽ nuôi đứa bé vì cháu mới được 8 tháng, phải xa đứa lớn tôi đau đớn lắm. Anh tuyên bố nếu chia tay tôi không có gì ngoài cháu bé. Anh sẽ lấy vợ mới, cho cháu lớn về ở với ông bà nội. Bà ngoại mắng tôi ích kỷ, không thương con. Thôi vì con vậy chứ tôi thực sự không muốn sống với người chồng giả dối, không biết quan tâm, yêu thương vợ con như thế. Tôi lại đưa ý kiến sẽ ở với anh thêm một năm ở nhà mới mua vì hiện tại tôi với cháu nhỏ đang ở nhà bà ngoại gần hai tháng nay. Tôi không cần ông bà ở cùng vì sợ anh sẽ ỷ lại có bà và mẹ chăm con.

Tôi đề nghị anh hàng ngày đi làm đưa đón con đi học, chiều đón về ở nhà trông con, tôi cơm nước chăm lo gia đình. Tiền lương anh gửi ông nội hàng tháng trả ngân hàng khoản vay tiền mua và sửa nhà, lương tôi và tiền dạy thêm để lo chi phí sinh hoạt gia đình và nuôi hai con. Nếu anh không thực hiện được thì sau một năm bán nhà, trả nợ ngân hàng, số còn lại chia làm ba phần: anh một phần, hai con hai phần, tôi sẽ là người bảo lãnh mua đất hoặc nhà cho các cháu. Nếu ly dị tôi sẽ nuôi hai con, anh không cần đóng góp. Ông bà nội và anh đồng ý.

Tôi yêu cầu viết bản cam kết vì từ xưa tới giờ anh hứa quá nhiều nhưng không thực hiện được. Anh nhất quyết không ký, nói tôi phải tin anh. Tôi giờ không còn ngu dại nữa nên sợ nếu đồng ý về ở nhà mới đang sửa, sau này cãi nhau anh lại chửi tôi rồi đuổi khỏi nhà thì sao; lời nói của tôi sẽ chẳng có giá trị gì. Tôi nói anh không ký thì tôi cũng không ký bất kỳ giấy tờ vay mượn gì, vì hiện tại chúng tôi vay ngoài 200 triệu, vay bà ngoại 70 triệu và bà nội vay ở quê hộ 100 triệu để sửa nhà. Tôi định lấy sổ đỏ ra thế chấp ngân hàng, hai vợ chồng làm lại để trả nợ dần. Giờ sửa nhà sắp xong mà chúng tôi chưa giải quyết được, tôi đang rất bế tắc.
Xem thêm…

Chồng van nài tôi giúp thoát khỏi tình nhân củ

5:01 AM |
Cô này bỏ ăn bỏ ngủ, mình gầy xác ve ốm đau khổ luỵ, đi bệnh viện cấp cứu cũng nhắn tin cho chồng tôi rồi đưa hình ảnh lên mạng hy vọng chồng tôi nhìn thấy để nghĩ lại.


Chồng tôi đa tình và là kẻ lừa tình chuyên nghiệp. Anh không giàu nhưng có hình thức và rất khéo miệng nên không khó gì chinh phục được trái tim của nhiều người từ già đến trẻ, từ mẹ đến con. Nhiều người phụ nữ chấp nhận anh có vợ con và những cô bồ bịch khác hòng mong anh cho chút tình yêu rơi vãi. Trước đây con còn nhỏ nên sau những vụ ghen tuông dọn dẹp tình trường của anh tôi tặc lưỡi cho qua, nghĩ mình có chồng thì phải giữ, vả lại anh về lạy lục vợ con, chiều chuộng nịnh bợ nên tôi yếu lòng; sau riết thành quen tôi ít quan tâm tới nữa.

Tôi chỉ quy định hàng tháng anh đưa hết lương để nuôi con, còn ai muốn o bế chồng tôi thì kệ họ. Tôi biết đi lăng nhăng thế thôi nhưng anh không bao giờ dám từ bỏ gia đình để cưới ai đó. Gần đây chồng tôi cùng một lúc tán tỉnh nhiều người, trong đó có một cô gái rất trẻ tên Minh là em bà con của bạn tôi và là giáo viên của con tôi. Lúc này tôi mới thấy đau lòng. Cô gái này người miền núi, rất xinh đẹp, hồn nhiên và trong sáng vô cùng. Cô vô tư yêu chồng tôi sau vài câu à ơi của anh ấy, bất chấp tôi đang là bạn của cô và chị gái cô, còn chồng tôi thì hơn cô gần 20 tuổi. Cô không mấy khi like ai trên Facebook nhưng lại dùng rất nhiều nick name để vào like những bài viết của chồng tôi.

Tôi tình cờ phát hiện khi mối quan hệ giữa họ xảy ra khoảng hơn nửa năm, vậy mà cô vẫn hồn nhiên mỗi khi gặp tôi, rất nhiệt tình dạy học cho con tôi không mảy mai ngại ngùng. Cô công khai tình cảm nhớ nhung tha thiết chồng tôi khi anh đi công tác hoặc niềm hân hoan hạnh phúc mỗi khi chồng tôi bên cô. Tôi đưa tờ đơn ly hôn cho chồng và phân tích để anh hiểu không nên lừa dối cô gái nhỏ đó bởi người ta còn tương lai phía trước với những người đàn ông tử tế, không nên làm cô đau khổ bởi cuộc tình vô vọng. Nếu anh thực sự yêu và tính lấy cô ta thì cứ ký vào đơn ly hôn.

Chồng tôi khóc lóc thảm thiết, lu loa rằng cô ta là người yêu đơn phương, chủ động hẹn hò anh, làm mỹ nhân kế buộc anh quan hệ rồi dọa sẽ mách với tôi nếu không đồng ý. Tất nhiên tôi hiểu chồng mình nên chỉ cười nhạt. Anh hứa ngay lập tức cắt liên lạc cô ta, chặn Facebook, Zalo và làm liền trước mặt tôi cùng cả gia đình, hứa sẽ không bao giờ gặp cô ta nữa.

Cô gái ấy sau khi bị chặn liên lạc thì ngạc nhiên, nhớ thương da diết, khóc lóc thảm thiết, tìm mọi cách liên lạc với anh. Chồng tôi không nghe máy và đưa tôi giữ, tôi đọc tin nhắn rằng sao anh tệ bạc, đối xử như vậy; cô còn khẳng định sẽ không yêu ai, chờ đợi chồng tôi đến suốt đời. Cô ta bỏ ăn bỏ ngủ, mình gầy xác ve ốm đau khổ luỵ, đi bệnh viện cấp cứu cũng nhắn cho chồng tôi rồi đưa hình ảnh lên mạng, hy vọng chồng tôi nhìn thấy để nghĩ lại.

Tôi không hề ác cảm với cô gái đó vì biết cô cũng chỉ là nạn nhân của trò chim chuột này. Tôi muốn khuyên cô ta vài lời cũng khó vì sợ cô ta nhục với tôi, với chị cô ta. Tôi sợ làm to chuyện cô ta sẽ bị kỷ luật trả về địa phương, sợ cô ta tự tử vì dại dột. Tôi quyết định dùng mưu, tìm một người bạn thân là nhà sư rất tâm lý và uyên thâm, nhờ thầy kết bạn rồi hỏi thăm khuyên bảo giùm. Thầy khuyên rằng việc giữa hai người họ do chồng tôi đơn phương chấm dứt chứ tôi không hề hay biết. Tôi nhờ thầy làm mai giùm người con gái đó cho một bạn trai thành đạt và chân thành để cứu cô ta ra khỏi cuộc tình trớ trêu này. Không biết kết quả đến đâu và không biết cô ta có tỉnh ra không hay tôi phải ra tay?

Tôi không biết phải làm sao nữa nhưng quả thật tôi không còn yêu chồng để hào hứng bắt tay vào việc đánh ghen. Còn chồng tôi sợ cô này và van nài tôi giúp anh một phen. Không biết tôi đúng hay sai nữa.
Xem thêm…

Copyright ©THT - Được biên soạn và sưu tầm từ nhiều nguồn khác nhau - Ghi rõ nguồn:tinnew.net - Khi phát hành thông tin trên trang này
Confession | Namkna | khoa học tâm linh | Kho tài liệu hay |
DMCA.com Protection Status